Dương Thụ trả lời: "Tất nhiên là được." Hách Hoan tỏ ra khá hài lòng, bởi cô không phải là người thích phá vỡ các quy tắc, chỉ là cô thích làm theo ý thích cá nhân mà không vi phạm các quy tắc cơ bản. Vịnh Thang Gia, một cái tên dành cho hồ nước nhỏ tại dốc Kỳ Ba, nơi các dòng suối từ trên núi chảy xuống hội tụ lại tại một vùng trũng dưới chân núi, tạo thành hô nước. Nội dung nhiệm vụ là bắt cá, tổ chương trình thả rất nhiêu cá xuống hồ, khách mời chỉ cần mỗi người bắt một con cá là vượt qua, tất nhiên bắt càng nhiều thì thứ hạng càng cao, nếu hòa vê mặt số lượng thì tùy vào việc người nào mất ít thời gian hơn sẽ thắng.
Mỗi nhóm có hai người, mục tiêu bắt cá của nhóm là tổng số thành viên trong nhóm. Trong ba nhóm, nhóm của Sở Dung và Thư Duyên có nhiêu người nhất, sáu người phải bắt sáu con cá, trong khi nhóm của Hách Hoan và Cát Âm Vũ chỉ cân bắt bốn con.
Chỉ người lớn mới được tham gia bắt cá, trẻ em không được phép xuống nước nên Sở Dung chỉ nhận xét rằng đây là nhiệm vụ không hề dễ dàng.
"Mẹ, con muốn thử bắt cá. Phó Dư hào hứng cởi giày, háo hức muốn tham gia.
Sở Dung tỏ ra khá bình tĩnh, nhiệm vụ này vốn không quá khó khăn đối với cô, vì cô đã lớn lên ở vùng đất giàu nguồn nước nên việc mò cá dưới nước với cô cũng không phải là thách thức.
"Ồ, Tiểu Ngư và Niên Niên ở trên bờ nhé, trẻ con có thể bị chìm khi xuống nước đấy." Sở Dung cởi giày, xắn quần lên cao: "Niên Niên, Tiểu Ngư, hai bạn nhìn kỹ nha, mẹ sẽ thể hiện tài năng bắt cá đây."
Lân đầu tiên, Phó Niên tỏ ra không đồng ý, cậu bé bày tỏ: "Con muốn xem nước sâu thế nào.
Sở Dung không vội từ chối yêu cầu của Phó Niên, chỉ nói: "Vậy con theo dõi mẹ nhé, nếu nước ngập qua đùi mẹ thì con không được xuống."
"Được ạ. Phó Niên ngồi xổm bên bờ, dõi theo Sở Dung bước Xuống nước.
Nước hồ khá nông, chỉ tới bắp chân Sở Dung nhưng lại rất xanh, nhiều rong và có vẻ đục. "Không sâu lắm đâu. Niên Niên, con muốn thử không?” Sở Dung điều chỉnh ống quần xuống thấp hơn một chút.
Phó Niên thấy vậy liên cởi giày và tất: "Con xuống giúp mẹ." Phó Dư nhìn Phó Niên bước xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: Anh, em đợi anh với mẹ trên bờ nhé?”
Phó Niên gật đầu: "Nước hơi sâu so với em, em nên ở trên bờ thôi."
Phó Dư thất vọng cất lên một tiếng "ô, mắt không rời Phó Niên đang thăm dò độ sâu bằng cách duỗi chân ra trong nước. "Niên Niên, con đừng xuống nước." Vừa khi Phó Niên bắt đầu bước xuống thì cánh tay cậu bị ai đó kéo lại. Cậu quay lại và thấy đó là Hách Hàn Vận, người phụ trách chăm sóc Thư Nhan. Con gái của Thư Duyên thường e ngại người lạ, luôn bám sát Hách Hàn Vận mỗi khi ở môi trường mới, vì vậy trong hoạt động này chỉ có Sở Dung và Thư Duyên mới xuống nước, còn Hách Hàn Vận và Thư Nhan ở lại trên bờ.
"Nước dưới đó rất nguy hiểm, con còn nhỏ, cẩn thận kẻo bị nước cuốn trôi." Hách Hàn Vận đặt Thư Nhan xuống, nắm tay Phó Niên kéo lại: "Ở đây với dì, dì sẽ không để con một mình." Phó Niên rút tay ra và nói: "Cảm ơn dì, con muốn thử xem, nếu quá sâu con sẽ lên ngay." Hách Hàn Vận khuyên nhủ: "Sao con không ở lại đây với em trai? Em sẽ sợ nếu ở một mình..
Phó Niêm liếc nhìn Phó Dư đang hào hứng theo dõi mọi động tác trên mặt hồ, vừa giơ nắm đấm vừa hô hào: "Mẹ ơi, cố lên! Mẹ thật tuyệt!"
Ở chỗ này thì vô thanh thắng hữu thanh, Phó Niên không nói tiếng nào nhưng ánh mắt lại nói lên tất cả. Hách Hàn Vận thở dài: "Dì thật sự không thể giữ con lại được, thôi thì dì giúp con xuống nước nhé? Nắm tay dì, nếu..."
"Không cần đâu dì ơi, dì còn phải chăm sóc cho em gái này.' Phó Niên cẩn thận bước xuống nước, nước tràn qua đùi Phó Niên, tuy bước đi có lực cản nhưng dòng nước chảy chậm, lực va chạm rất nhỏ. Cậu rất an toàn khi ở dưới nước.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo